Friday, December 9, 2016

THƠ ĐẢNG HỒ KHÓC ĐỂU CU BA


THƠ ĐẢNG HỒ KHÓC ĐỂU CU BA

Ba Búa, Ba Càng, Ba Trợn, Lạch Xuân Hương

VC NHẬP CẢNG QUỐC TANG

Đảng Hồ nhập cảng quốc tang,
Khóc người Châu Mỹ râu xồm “Cát-Trô”.
Nịnh Tầu cố gắng bưng bô,
Trọng, Quang, Ngân, Phúc khóc “Cu…” ngoẻo rồi.

Giòng đời mây chó nổi trôi,
Ba Cu ơi hỡi xìu đời Cu Ba.
Raul còn mở đường ra,
Phán rằng anh đã chán chê nịnh rồi.

“Cá nhân chủ nghĩa” lỗi thời,
Đừng nên tạc tượng, xây đài vinh danh.
Cu Ba thọc củ vào mồm,
Tập đoàn lãnh đạo râm ran Ba Đình.

Tượng đài tội ác rung rinh,
Ngụy trang rút ruột, cán mình ăn chia.
Xác Hồ nay ướp cứng đơ,
Đâu bằng bia miệng “tội đồ nước Nam”.

Súc sinh nằm ở trong Lăng,
Xuất thân Pắc bó trong hang giặc Tầu.

Ba Búa
December 04, 2016

CASTRO ĐỔI MỚI

“À mi gồ”, quý bạn thân,
Ngày nay “sùng bái cá nhân” lỗi thời.
Đây là trăn trối của tôi,
Tắt hơi thì kể tiêu đời nhà ma.

Không cần tạc tượng ngợi ca,
Miễn tên thành phố, bầy ra tên đường.
Còn đâu ngày đó oai phong,
Giáp kia cũng đã mục xương lâu rồi.

Còn đâu huyền thoại Điện Biên,
Chiến công dàn dựng bởi quân Tầu Phù.
Còn đâu tranh đấu lu bù,
Cu Ba khốn khổ để cho Mẽo chùn.

Tuổi già gậm nhắm phát phiền,
Đời là chấm hết “phi nan” đau buồn.
Cũng đành đổi mới thật nhanh,
Kể như phản động chuyên ngành ra tay.

“Cá nhân chủ nghĩa” quá tồi,
Tượng đài dẹp bỏ theo đời văn minh.

Ba Càng
December 04, 2016

KHÓC TẮT DIỄN ÂM

Tôi là Xuân Phúc Ma dê,
Thủ Tướng chính phủ thuộc về Việt Nam.
Cũng là xã hội anh em,
Trong hàng cộng sản bao phen kết đoàn.

Hỡi ơi “Cát” lại tắt ngang,
Hải đăng sáng chói mỏm vàng Cu Ba.
Lại còn trăn trối bất ngờ,
Dẹp đi chủ nghĩa tôn thờ cá nhân.

Tại sao “đồng chí anh minh”,
Quẹo “cua” quá gấp kết thân địch thù.
Quả là theo Mẽo dở trò,
Đúng là phản động bóp cò Đảng viên.

“Cát…” theo đường tắt quá giang,
Bây giờ xã hội thân quen vắng dần.
Thôi đành tắt, gọn một lần,
Tắt rồi ơi hỡi vạch trần Cu Ba.
Cờ lờ mờ, khờ vờ mờ…

Ba Trợn
December 04, 2016

KIM NGÂN HÔN HÍT CU BA

Kim Ngân lần tới Cu Ba,
Hít hà, âu yếm, đôi ta đồng sàng.
Nhiều râu, lắm rận ngang tàng,
Anh “Trô” sao nỡ chết ngang hỡi trời !

Bỏ em lạnh lẽo đơn côi,
Phải ôm chân ghẻ thối hôi Tầu phù.
Sao anh lại trối dở hơi,
Dẹp luôn cái vụ “lạy tôi” cũ mèm.

Bây giờ nếu phải nghe anh,
Này lăng, này tượng, này đường dẹp sao?
Bác Hồ cứng ngắc ra vào,
Tháng ngày trồi sụt nỡ nào bỏ ngang.

Trời ơi khóc khó muôn vàn,
Khóc thuê cái đám chịu tang lùm xùm.
Bác Hồ ơi, Bác Cu ơi !
Cát Trô ơi hỡi rã rời Cu Ba.

Lạch Xuân Hương
December 04, 2016


No comments:

Post a Comment